– Làm thiện mang lại niềm vui, nhưng niềm vui lớn nhất chính là khi có thể nhận ra lỗi của bản thân và sửa đổi.
– Có người dành cả đời để tạo công đức, nhưng lại ngại đối diện với sai lầm. Thầy nhận ra rằng, công đức lớn nhất không nằm ở số việc thiện đã làm, mà ở chỗ dám sửa lỗi của chính mình. Khi tâm biết hối cải, trí tuệ liền hiển lộ, cảnh giới liền thay đổi.
– Trước đây, Thầy từng nóng giận, từng mắng chửi nhân viên, từng so đo với những chuyện nhỏ. Nhưng nhờ học Phật, Thầy hiểu rằng phiền não chính là tấm gương phản chiếu bản ngã. Chỉ cần dừng lại, nhìn sâu vào tâm, thì khổ đau liền hóa giải.
– Những hành động như uống rượu, nói nặng lời, hay trút giận lên người khác không làm mình mạnh mẽ hơn, mà chỉ khiến tâm càng yếu đuối. Khi có thể im lặng, mỉm cười, và biết ơn người khiến mình tổn thương, thì mới thật sự có tự do nội tâm.
– Khi mất một số tiền lớn do bị lừa, Thầy không thấy tức giận mà lại cảm thấy nhẹ nhõm, như vừa hoàn thành một kỳ thi lớn trong đời. Vì hiểu rằng, mất tiền là mất vật ngoài thân, còn giữ được tâm thanh tịnh là giữ được công đức vô lượng.
– Nhờ thực hành sửa lỗi, tâm Thầy trở nên sáng tỏ hơn. Khi tâm thanh tịnh, đọc kinh liền hiểu sâu, nghe lời dạy liền ngộ ra ý nghĩa. Việc sửa lỗi không phải là gánh nặng, mà là con đường khiến trí tuệ tự nhiên hiển lộ.
– Thầy thường nói: “Càng sửa lỗi, càng thấy sáng; càng sáng, lại càng muốn sửa thêm.” Đó là vòng tròn hỷ lạc không bao giờ dứt của người học Phật.
– Người tu không sợ sai, chỉ sợ không biết mình sai. Mỗi lần phát hiện lỗi lầm, là một lần tâm được rửa sạch. Mỗi lần biết hổ thẹn, là một lần công đức tăng trưởng.
– Trong công việc, Thầy cũng áp dụng đạo lý ấy. Khi nhân viên mắc lỗi, Thầy không còn nổi nóng như trước, mà nhận ra chính mình từng như họ – cũng từng bối rối, từng hành động theo vô minh. Từ đó, tâm sinh lòng cảm thông, thay vì phán xét.
– Có người hỏi: “Vì sao Thầy cứ nói ra những điều xấu của mình?” Thầy đáp: vì đó là cách nhanh nhất để tiêu nghiệp. Khi dám nhìn thẳng vào lỗi, phiền não liền tan, trí tuệ liền sinh. Càng che giấu, nghiệp càng sâu; càng dám nhận, tâm càng nhẹ.
– Thầy kể: có lần đi ăn buffet, thấy người khác gắp đồ chay bằng đũa dính đồ mặn, tâm liền khởi sân. Nhưng ngay sau đó, Thầy mỉm cười nhận ra – cô ấy chính là Bồ Tát đến thử lòng mình. Từ đó, phiền não tiêu tan, chỉ còn lòng biết ơn.
– Thầy kết luận: đời người là quá trình liên tục sám hối và học hỏi. Hễ biết lỗi thì sửa, hễ sửa được thì an lạc. Khi tâm không còn oán hận, cũng không tự trách, ấy là lúc trí tuệ và từ bi cùng nở hoa.

