Cảm Ứng Nhiệm Màu – Nền Tảng Âm Đức Của Nhà Lãnh Đạo Thành Công

Tập: 3A-P1
Tập: 3A-P1
Kết thúc:
Địa chỉ:
Play Video

– Có một cậu bé tên Tiểu Thôi, sống trong gia cảnh nghèo khó nhưng luôn hiếu thảo với cha mẹ. Dù phải làm thuê kiếm từng đồng, cậu vẫn nhịn ăn để dành mua thuốc cho mẹ. Một hôm, khi thấy mẹ đau nặng mà không tiền, cậu quỳ lạy trời đất cầu xin. Đêm ấy, cậu mơ thấy có người mặc áo trắng bảo: “Con hiếu thảo, trời cảm động. Mai ra bờ sông sẽ gặp người giúp.”

– Sáng hôm sau, quả nhiên có người già ghé qua, tặng cho cậu ít tiền và nói: “Đây là phước của người biết hiếu.” Mẹ cậu khỏi bệnh, và từ đó trong nhà có nhiều việc lành xảy ra. Dân làng đều nói đó là quả báo của lòng hiếu.

– Thầy kể câu chuyện ấy để nhắc rằng: nhân quả không sai, người hiếu thì phước đến, người bất hiếu thì họa theo. Âm đức chính là những điều thiện lành ta làm mà không cần người biết đến. Người có âm đức thì gặp dữ hóa lành, gặp họa thành phước.

– Trong cuộc sống, có khi ta thấy người hiền mà vẫn gặp khổ, người ác mà vẫn sống sung túc, liền sinh nghi ngờ nhân quả. Nhưng phước và họa không đến trong một đời. Hạt giống hôm nay gieo, có thể đời sau mới nở. Biết như thế, lòng người sẽ yên, tâm không còn oán than.

– Khi nghe lời dạy của cổ nhân, Thầy xúc động nói: “Trên đời này, có hai chữ không thể quên – biết ơn và sám hối. Biết ơn thì không sinh kiêu ngạo; sám hối thì không sinh oán hận.”

– Một người có thể mất tất cả, nhưng nếu giữ được tâm biết ơn và sám hối, thì vẫn còn gốc phước. Khi có phước, mọi thứ khác có thể hồi phục. Không phước, dù giàu sang cũng chóng tàn.

– Thầy nhắc học trò: đừng xem thường một niệm thiện nhỏ. Một lần nhường ghế, một lời ái ngữ, một bữa cơm chia sẻ, đều là âm đức. Giống như thắp một ngọn đèn trong đêm – ánh sáng lan tỏa, bóng tối tự lui.

– Cổ nhân dạy: “Nhà nào tích thiện, ắt có dư phước; nhà nào tích ác, ắt có dư họa.” Người học Phật phải nhớ lời ấy, lấy việc sửa tâm làm đầu, lấy việc giúp người làm gốc.

– Khi trong tâm đã có Phật, mọi cảnh đều thành thiện duyên. Gặp khổ biết ơn, gặp thuận không kiêu, đó là lúc trí tuệ thật sự khởi sinh.

– Thầy kể thêm câu chuyện về một người thương nhân xưa kia: mỗi lần giao dịch, ông đều âm thầm cúng phần lợi nhuận nhỏ cho việc nghĩa. Sau nhiều năm, dù trải qua chiến loạn, của cải vẫn không hao. Thầy nói: “Đó là quả của âm đức.”

– Làm thiện mà không cầu báo, mới thật là thiện. Cầu báo là giao dịch; không cầu, mới là cống hiến. Âm đức là công đức giấu kín, nhưng trời đất đều biết.

– Thầy khuyên mọi người: “Khi ta thật lòng giúp người, dù chỉ một bát cơm, một lời an ủi, cũng có thể cứu họ khỏi tuyệt vọng. Đó chính là hành Bồ Tát đạo giữa đời.”

– Người có trí tuệ sẽ không đợi đến khi mất mát mới tu thiện, mà gieo phước mỗi ngày. Làm thiện để tu tâm, không để cầu danh; làm phước để sửa lỗi, không để khoe mình.

– Khi hiểu được đạo lý nhân quả, ta không còn trách người, không còn giận đời, mà chỉ biết quay lại soi mình. Tâm ấy an, đời liền sáng.

Chia sẽ sự kiện