– Có một lần, Thầy chia sẻ về người mẹ già sống cùng con trai – cũng là học trò của Thầy. Người con bận rộn, thường cáu gắt khi mẹ hỏi han hay làm việc chậm. Một hôm, mẹ làm rơi bát cơm, anh ta gắt lên. Bà chỉ im lặng cúi xuống nhặt, rồi nhẹ nhàng nói: “Con bận, mẹ không trách.” Lời nói ấy khiến anh rơi nước mắt. Từ đó, anh phát nguyện sửa tâm, học lại cách làm con.
– Thầy kể: người học Phật trước hết phải học làm con hiếu. Hiếu không phải là cúng dường lớn, mà là giữ tâm tôn kính và biết ơn trong từng việc nhỏ. Khi tâm có hiếu, thì việc làm tự nhiên có phước; khi vô ơn, dù tu cũng khó thành.
– Thầy từng đến thăm một nhân viên trẻ có mẹ bệnh. Cậu nói: “Con không có thời gian chăm mẹ, phải lo công việc.” Thầy đáp: “Con làm việc cũng là để nuôi mẹ, nhưng nếu không còn mẹ, thì công việc ấy để làm gì?” Câu nói khiến cậu sững lại. Từ đó, mỗi tối cậu về sớm hơn một giờ để nói chuyện cùng mẹ.
– Trong doanh nghiệp, nhiều người nghĩ chỉ cần giỏi là đủ. Nhưng Thầy dạy: “Người giỏi mà thiếu đạo nghĩa, thì chỉ là người khôn ngoan; còn người biết ơn, mới là người trí tuệ.”
– Khi đưa giáo lý Phật pháp vào môi trường làm việc, Thầy không dạy nhân viên tụng kinh, mà dạy họ sống nhân hậu. Mỗi ngày, công ty bắt đầu bằng việc chào nhau bằng nụ cười, kết thúc bằng lời cảm ơn. Nghe tưởng nhỏ, nhưng đó là nền tảng tạo nên năng lượng an hòa.
– Một lần, Thầy kể câu chuyện về chính mình: trước kia, khi công ty gặp khó, Thầy thường trách nhân viên không cố gắng. Sau này hiểu nhân quả, Thầy mới thấy đó là quả của tâm sân hận mình từng gieo. Từ khi học cách cảm ơn cả lỗi lầm, doanh nghiệp lại khởi sắc.
– Thầy khuyên các nhà lãnh đạo: “Đừng tìm người hoàn hảo, hãy tạo môi trường khiến người ta muốn tốt lên.” Đó mới là tinh thần của văn hóa nhân ái.
– Khi trong công ty ai cũng biết tri ân, thì không còn tranh công, không còn đổ lỗi. Khi biết kính trọng người khác, thì tự nhiên không ai muốn làm sai. Đó là cách Phật pháp vận hành giữa đời, không cần hình thức, chỉ cần tâm chuyển.
– Một nhân viên từng đến xin nghỉ vì cảm thấy áp lực. Thầy không giữ, chỉ nói: “Nếu thấy mệt, con cứ nghỉ, nhưng nhớ đừng nghỉ lòng thiện.” Câu nói ấy khiến cô khóc. Sau vài tuần, cô quay lại, nói rằng chưa từng thấy nơi nào khiến mình muốn trở thành người tốt như vậy.
– Thầy dạy: “Người có thể quản lý hàng trăm nhân viên, nhưng nếu không quản được tâm mình, thì cũng không thể dẫn dắt ai.” Quản trị doanh nghiệp bắt đầu bằng quản trị cảm xúc, và kết thúc bằng sự biết ơn.
– Khi áp dụng đạo lý vào đời sống, Thầy nhận ra: một công ty biết kính trọng cha mẹ, biết giúp người nghèo, biết tri ân khách hàng – đó chính là đạo tràng giữa đời. Không cần tượng Phật bằng gỗ, chỉ cần trái tim biết thương.
– Phật pháp không ở chùa, mà ở nơi ta đang đứng. Khi trong doanh nghiệp có tình thương, thì mọi người đều trở thành Bồ Tát trong công việc của mình. Mỗi nụ cười, mỗi hành động tử tế đều là một lễ cúng dường.
– Thầy kết lại: “Nếu người lãnh đạo giữ được tâm bình, biết ơn và khiêm cung, thì cả tổ chức sẽ hưng thịnh. Khi một doanh nghiệp sống bằng tình thương, đó không chỉ là thành công – đó là công đức.”

