– Trong buổi giảng, Thầy nhắc lại câu chuyện Liễu Phàm Tứ Huấn.
– Con gái nuôi của Thầy từng thắc mắc: “Vì sao Khổng tiên sinh chỉ bói chính xác đến năm 35 tuổi, mà không thấy việc Liễu Phàm gặp Vân Cốc thiền sư?”
– Thầy giảng: Vì nhân quả biến đổi theo tâm người. Khi Liễu Phàm buông hết vọng niệm, phước báu liền hiện tiền.
– Ba ngày ba đêm không vọng tưởng, Liễu Phàm ngồi yên cùng Vân Cốc.
– Khi tâm không vọng, thiện ác đều dừng, phước liền khởi.
– Người thật nghe lời, không tranh, không phan duyên – dù nghịch cảnh hay thuận cảnh đều hóa lành.
– Đức Phật chia con người làm bốn hạng:
– Thượng căn: thấy vực sâu liền biết chết, không nhảy.
– Trung căn: hỏi vì sao mà chết, rồi hiểu và tránh.
– Hạ căn: không tin, bảo Phật phải nhảy trước để làm gương.
– Nhất xiển đề: dẫu thấy vẫn không tin, vẫn nhảy xuống.
– Thầy nói: “Ta mong các quản lý trung cấp đều là thượng căn.”
– Đức Phật giảng 49 năm là để độ người trung căn.
– Nhưng nhiều người vẫn muốn làm hạ căn – luôn hỏi, luôn nghi, không chịu hành.
– Nên Thầy bảo: “Nếu cần, ta sẽ nhảy xuống làm gương.”
– Giúp người không bằng thân giáo, thì chỉ là nói suông.
– Thầy nhấn mạnh:
– Không vọng niệm là căn bản.
– Không phan duyên là phước.
– Không tranh đấu là trí tuệ.
– Làm thiện mà còn cầu phước là đang tiêu phước.
– Làm thiện mà không cầu, phước tự nhiên đến.
– Người học Phật đừng ham nhiều mà nhai không nhuyễn.
– Chăm chỉ mà không đúng pháp, đôi khi lại tạo nghiệp.
– Tam pháp ấn là kim chỉ nam:
– Không làm ác.
– Siêng làm thiện.
– Giữ tâm ý trong sạch.
– Khi hiểu nhân quả, người học sẽ tự biết dừng.
– Khi tâm an, cảnh sẽ an.
– Khi không vọng tưởng, đời liền sáng.