– Trong công ty, Thầy kể lại câu chuyện cảm động giữa Dì Thôi và Giám đốc Trương.
– Dì Thôi làm việc lâu năm, tính nóng, thường cãi lời cấp trên.
– Một lần, khi thấy Giám đốc Trương phê bình nhân viên trước mặt mọi người, Dì Thôi liền phản ứng gay gắt.
– Không khí căng thẳng, nhiều người muốn cho Dì nghỉ việc.
– Nhưng Thầy nói: “Người ta nóng, là vì mình chưa đủ đức để nhiếp phục họ.”
– Và Thầy mời Dì Thôi đến nói chuyện riêng.
– Trong buổi trò chuyện, Thầy không trách mà chỉ nói:
“Cô từng chăm sóc cha mẹ tôi, từng giúp công ty qua thời khó.
Nếu tôi có lỗi, xin cô chỉ dạy.”
– Nghe vậy, Dì Thôi bật khóc.
– Bà nói: “Tôi chưa từng gặp lãnh đạo nào nói như vậy. Tôi mới là người có lỗi.”
– Từ hôm đó, Dì Thôi thay đổi.
– Bà xin lỗi Giám đốc Trương trước toàn bộ nhân viên.
– Cả công ty xúc động, không khí như được tẩy sạch.
– Giám đốc Trương cũng được Thầy nhắc nhở:
“Khi người dưới sai, hãy xem tâm mình trước.
Tâm sân nổi lên là mất đạo.
Phải dùng lời mềm và đức lớn để cảm hoá.”
– Sau một thời gian, Giám đốc Trương trở nên trầm tĩnh, biết lắng nghe và khuyên nhủ bằng từ bi.
– Khi gặp khách hàng khó tính, anh chỉ cười và nói: “Cảm ơn quý vị đã giúp tôi luyện tâm.”
– Thầy nói: “Một người sửa tâm, cả phòng ban được yên. Một lãnh đạo sửa tâm, cả công ty được an.”
– Câu chuyện Dì Thôi trở thành tấm gương học tập trong toàn hệ thống.
– Từ đó, công ty lập ra “Bảng sửa lỗi” – ai phát hiện lỗi của mình hoặc người khác, đều có thể viết lên.
– Không để chê trách, mà để nhắc nhở cùng tu sửa.
– Mỗi tháng, Thầy đều cùng nhân viên tổng kết một điều cảm ơn và một điều sám hối.
– Có người hỏi: “Làm vậy không mất uy lãnh đạo sao?”
– Thầy đáp: “Uy không phải do quyền mà do đức.
Người lãnh đạo thật sự là người dám nhận lỗi trước mọi người.”
– Khi trong công ty, ai cũng dám nói “Tôi sai rồi”, thì năng lượng từ bi bắt đầu sinh khởi.
– Phật dạy: “Nếu có thể tự tỉnh, thì địa ngục liền thành Tịnh độ.”
– Thầy nói: “Tôi không dạy đạo trong chùa, mà dạy đạo giữa đời.”
– Vì công ty là nơi rèn tâm – mỗi nhân viên là một Bồ Tát giúp ta tu sửa.
– Có người giúp ta thành tựu, có người giúp ta phản tỉnh – tất cả đều là duyên lành.
– Cuối buổi học, Thầy nhắc:
“Nếu trong tâm còn một niệm trách người, tức là lỗi vẫn còn.
Nếu tâm chỉ còn cảm ơn và khiêm hạ, tức là đang gần với đạo.”
– Sửa lỗi chính là hồi quy tự tánh.
– Khi tâm trong sáng, thì doanh nghiệp cũng trở thành đạo tràng.